Thơ Hàn Mặc Tử - Thơ bi thương - Thơ Điên - Những bài thơ Hàn Mặc Tử hay nhất được Thanh Bình sưu tầm và chọn lọc. Những ai BẢN QUYỀN để phóng tác hoặc chuyển ngữ, vui lòng Liên hệ với Thanh Bình qua Fanpage hoặc email mcthanhbinh102@gmail.com. Mọi Khiếu nại Đúng Thanh Bình sẽ xóa tất cả các video vi phạm, hoặc có phương án hợp tác. Cảm ơn.
Từ gió, mây gió Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ… Ta trút linh hồn lúc Gió sầu vơ hạn ni (Trút linh hồn) Sau lúc vật vã, đau đớn bệnh tật, Hàn Mặc Tử tìm đến khoảng lặng bình yên tâm hồn để trầm tư, suy gẫm Những lúc giọng điệu thơ ông trở nên thiết tha, thương cảm: Ta cịn trìu mến người Vẻ đẹp xa hoa thời Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng Ôi!
Yeu cai moi huong chang noi ra. Yeu cai moi huong chang noi ra. Do ay xuan ve em lon len. Thay anh em da biet lam duyen. Nhung thoi gian van troi di mai. Yeu dau long anh om han rieng. Tu gio xuan di gio ha ve. Anh thuong gui gam moi tinh que.
Vũ Hoàng Chương. E-book này được các bạn yêu thơ và sách quý gửi đến TSTV. Bản in đầu tiên được Đời Nay xuất bản năm 1942 tại Hà Nội. Từ sưu tập điện tử Gallica của Thư viện Quốc gia Pháp Bản này đã được edited)
Quách Tuấn trong bài viết Đôi nét về Hàn Mặc Tử, đã nhận định khái quát về âm hưởng chủ đạo của phong cách nghệ thuật Hàn Mặc Tử qua Thơ điên: "Đau thương tức tập Thơ điên phần nhiều chứa đựng những niềm đau khổ, rối loạn…phát ra những khúc nhạc buồn thương, day dứt và tỏa ra một 4 bầu khơng khí ảm đạm của mùa đơng.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. vietnam Trả lời 14 năm trước “Mở cửa nhìn trăng, trăng tái mặt, Khép phòng đốt nến, nến rơi châu…” Mấy ai đã từng say trăng như Hàn Mặc Tử? “Trăng sõng soài trêncành liễu - Đợi gió đông về để lả lơi…” “Bẽn lẽn” – Thi sĩ còn nói đến thuyền trăng, sông trăng, sóng trăng… Cả một trời trăng mộng ảo, huyền diệu. Thơ Hàn Mặc Tử rợn ngợp ánh trăng, thể hiện tâm hồn “say trăng” với tình yêu tha thiết cuộc đờ, vừa thực vừa mơ. Ông là một trong những nhà thơ lỗi lạc nhất của phong trào Thơ mói 1932-1941. Với 28 tuổi đời 1912-1940, ông để lại cho nền thơ ca dân tộc hàng trăm bài thơ và một số kịch thơ. Thơ của ông như trào ra máu và nước mắt, có khôgn ít hình tượng kinh dị. Cũng chưa ai viết thơ hay về mùa xuân và thiếu nữ “Mùa xuân chín”, về Huế đẹp và thơ“Đây thôn Vĩ Giạ” như Hàn Mặc Tử. “Đây thôn Vĩ Giạ” rút trong tập “Thơ điên” xuất bản năm 1940, sau khi nhà thơ qua đời. Bài thơ nói rất hay về Huế, về cảnh sắc thiên nhiên hữu tình, về con người xứ Huế, nhất là các cô gái duyên dáng, đa tình, đáng yêu – tình yêu thơ mộng say đắm, lung linh trong ánh sáng huyền ảo. Bài thơ giãi bày một nỗi niềm bâng khuâng, một khao khát về hạnh phúc của thi sĩ đa tình, có nhiều duyên nợ với cảnh và con người Vĩ Giạ. Câu đầu “dịu ngọt” như một lời chào mời, vừa mừng vui hội, vừa nhẹ nhàng trách móc người thương biết bao nhớ đợi chờ. Giọng thơ êm dịu, đằm thắm và tình tứ “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”. Có mấy xa xôi. Cảnh cũ người xưa thấp thoáng trong vần thơ đẹp mang hoài niệm. Bao kỷ niệm sống dậy trong một hồn thơ. Nó gắn liền với cảnh sắc vườn tược và con người xứ Huế mộng mơ “Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặtchwx điền?” Cảnh được nói đến là một sáng bình minh đẹp. Nhìn từ xa, say mê ngắm nhìn những ngọn cau, tàu cau ngời lên màu nắng mới, “nắng mới lên” rực rỡ. Hàng cau như đón chào người thân thương sau bao ngày xa cách. Hàng cau cao vút là hình ảnh thân thuộc thôn Vĩ Giạ từ bao đời nay. Quên sao được màu xanh cây lá nơi đây. Nhà thơ trầm trồ thốt lên khi đứng trước một màu xanh vườn tược thôn Vĩ Giạ “vườn ai mướt quá xanh như ngọc”. Sương đêm ướt đẫm cây cỏ hoa lá. Màu xanh mỡ màng, non tơ ngời lên, bóng lên dưới ánh mai hồng, trông “mượt quá” một màu xanh như ngọc bích. Đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hoà, con người cần cù chăm bón mới có “màu xanh như ngọc” ấy. Thiên nhiên rạo rực, trẻ trung và đầy sức sống. Cũng nói về màu xanh ngọc bích, trước đó 1938 Xuân Diệu đã từng viết “Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá…” “Thơ duyên. Hai chữ “vườn ai” đã gợi ra nhiều ngạc nhiên và man mác. Câu thứ tư tả thiếu nữ với khóm trúc vườn đầy đặn, phúc hậu. “Lá trúc che ngang” là một nét vẽ thần tình đã tô đậm nét đẹp của cô gái Huế duyên dáng, dịu dàng, kín đáo, tình tứ đáng yêu. Hàn Mặc Tử hơn một lần nói về trcs và thiếu nữ. Khóm trúc như toả bóng xanh mát che chở cho một mối tình đẹp đang nảy nơ “Thầm thì với ai ngôì dưới trúc Nghe ra ý nhị và thơ ngây” “Mùa xuân chín” Câu 3, 4 trong khổ thơ đầu tả cau, tả nắng, tả vườn, tả trúc và thiếu nữ với một gam màu nhẹ thoáng, ẩn hiện, mơ hồ. Đặc sắc nhất là hai hình ảnh so sánh và ẩn dụ. xanh như ngọc… mặt chữ điền Cảnh và người nơi Vĩ Giạ thật hồn hậu, thân thuộc đáng yêu. Vĩ Giạ - một làng quê nằm bên bờ Hương Giang, thuộc ngoại ô cố đô Huế. Vĩ Giạ đẹp với những con đò thơ mộng, những mảnh vườn xanh tươi bốn mùa, sum sê hoa trái. Những ngôi nhà xinh xắn thấp thoáng ẩn hiện sau hàng cau, khóm trúc, mà ở đây thường dìu dặt câu Nam ai, Nam bình qua tiếng đàn tranh, đàn thập lục huyền diệu, réo rắt. Thôn Vĩ Giạ đẹp nênthơ. Hàn Mặc Tử đã dành cho Vĩ Giạ vần thơ đẹp nhất với tất cả lòng tha thiết mến thương. Khổ thơ thứ hai nói về cảnh trời mây, sông nước. Một không gian nghệ thuật thoáng đãng, mơ hồ, xa xăm. Hai câu 5, 6 là bức tranh tả gió, mây, dòng sông và hoa hoa bắp. Giọng thơ nhẹ nhàng, thoáng buồn. Nghệ thuật đối tạo nên bốn phiên cảnh hài hoà, cân xứng và sống động. Gió mây đôi ngả như mối tình nhà thơ, tưởng gần đấy mà xa vời, cách trở. Dòng Hương Giang êm trôi lờ lững, trong tâm tưởng thi nhân trở nên “buồn thiu”, nhiều bâng khuâng, man mác. Hoa bắp lay nhè nhẹ đung đưa trong gió thoảng. Nhịp điệu khoan thai thơ mộng của miền sông Hương, núi Ngự được diễn tả rất tinh tế. Các điệp ngữ luyến láy gợi nên nhiều vương vấn mộng mơ “Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay”. Hai câu tiếp theo nhà thơ hỏi “ai” hay hỏi mình khi nhìn thấy hay nhớ tới con đò mộng nằm bến sông trăng. Sông Hương quê em trở thành sông trăng. Hàn Mặc Tử với tình yêu Vĩ Giạ mà sáng tạo nên vần thơ đẹp nói về dòng sông Hương với những con đò dưới vầng trăng. Nguyễn Công Trứ đã từng viết “Gió trăng chứa một thuyền đầy”. Hàn Mặc Tử cũng góp cho nền thơ Việt Nam hiện đại một vần thơ trăng độc đáo “Thuyền ai đậu bến sông trăng đo Có chở trăng về kịp tối nay?” Tâm hồn nhà thơ xao xuyến khi nhìn sông trăng và con thuyền. Thuyền em hay “thuyền ai” vừa thân quen, vừa xa lạ. Chất thơ mộng ảo “Đây thôn Vĩ Giạ” là ở những thi liệu ấy. Câu thơ gợi tả một hồn thơ đang rung động trước vẻ đẹp hữu tình của xứ Huế miền Trung, nói lên một tình yêu kín đáo, dịu dàng, thơ mộng và thoáng buồn. Khổ thơ thứ ba nói về cô gái xứ Huế và tâm tình thi nhân. Đương thời nhà thơ Nguyễn Bính đã viết về thiếu nữ sông Hương “Những nàng thiếu nữ sông Hương – Da thơm là phấn, má hường là son”…Vĩ Giạ mưa nhiều, những buổi sớm mai và chiều tà phủ mờ sương khói. “Sương khói” trong Đường thi thường gắn liền với tình cố hương. Ở đây sông khói làm nhoà đi, mờ đi áo trắng em, nên anh nhìn mãi vẫn không ra hình dáng em nhân ảnh. Người thiếu nữ Huế thoáng hiện, trắng trong, kín đáo và duyên dáng. Gần mà xa. Thực mà mơ. Câu thơ chập chờn, bâng khuâng. Ta đã biết Hàn Mặc Tử từng có một mối tình với một thiếu nữ Huế mang tên một loài hoa đẹp. Phải chăng nhà thơ muốn nói về mối tình này? “Mơ khách đường xa, khách đường xa Áo em trắng quá nhìn không ra Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà”. “Mơ khách đường xa, khách đường xa… ai biết… ai có…” các điệp ngữ luyến láy ấy tạo nên nhạc điệu sâu lắng, dịu buồn, mênh mang. Người đọc thêm cảm thương cho nhà thơ tài hoa, đa tình mà bạc mệnh, từng say đắm với bao mối tình nhưng suốt cuộc đời phải sống trong cô đơn bệnh tật. Cũng cần nói đôi lời về chữ “ai” trong bài thơ này. Cả 4 lần chữ “ai” xuất hiện đều mơ hồ ám ảnh “vườn ai mướt quá xanh như ngọc?” – “Thuyền ai đậu bến sông trăng đó?” – “Ai biết tình ai có đậm đà?”. Con người mà nhà thơ nói đến là con người xa vắng, trong hoài niệm bâng khuâng. Nhà thơ luôn cảm thấy mình hụt hẫng, chơi với trước một mối tình đơn phương mộng ảo. Một chút hi vọng mong manh mà tha thiết như đang nhạt nhoà và mờ đi cùng sương khói? Hàn Mặc Tử đã để lại cho ta một bài thơ tình thật hay. Cảnh và người, mộng và thực, say đắm và bâng khuâng, ngạc nhiên và thẫn thờ… bao hình ảnh và cảm xúc đẹp hội tụ trong ba khổ thơ thất ngôn, câu chữ toàn bích. “Đây thôn Vĩ Giạ” là một bài thơ tình tuyệt tác. Cái màu xanh như ngọc của vườn ai, con thuyền ai trên sông trăng, và cái màu trắng của áo em như đang dẫn hồn ta đi về miền sương khói của Vĩ Giạ thôn một thời xa vắng “Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà?”
Hàn Mặc Tử tên thật Nguyễn Trọng Trí, là con ông Nguyễn Văn Toản và bà Nguyễn Thị Duy, sinh ngày 22/9/1912 tại Lệ Mỹ, Đồng Hới, trong một gia đình công giáo lâu đời, có 6 người con, bốn trai, hai gái Nhân, Lễ, Nghiã, Trí, Tín và Hiếu. Cha làm thông phán phải thuyên chuyển dọc theo bờ biển Trung Việt từ Đồng Hới tới Quy Nhơn, khi ông đổi đến Sa Kỳ 1920, Trí và Tín Nguyễn Bá Tín mới vào trường tiểu học Quảng Ngãi. Tháng 6/1926, sau khi cha mất, gia đình về Quy Nhơn sống với người anh cả, Trí và Tín vào trung học ở Quy Nhơn. Sau đó Trí ra Huế học trường Pellerin 1928-1930. Một lần bơi xa ngoài biển suýt chết đuối, từ đó Trí thay đổi hẳn tâm tính, trầm lặng hơn, có vẻ đau yếu, gia đình nghi Trí mắc bệnh tâm thần, ít ăn, lười tắm gội thay quần áo. BÚT DANH Nguyễn Trọng Trí làm thơ từ năm mười sáu tuổi lấy hiệu là Phong Trần rồi Lệ Thanh. Đến năm 1936, khi chủ trương ra phụ trương báo Saigon mới đổi hiệu là Hàn Mạc Tử, sau ông lại đổi thành Hàn Mặc Tử. “Hàn Mạc Tử” nghĩa là chàng trai đứng sau bức rèm lạnh lẽo, trống trải. Sau đó bạn bè gợi ý ông nên vẽ thêm Mặt Trăng khuyết vào bức rèm lạnh lẽo để lột tả cái cô đơn của con người trước thiên nhiên, vạn vật. “Mặt Trăng khuyết” đã được “đặt vào” chữ “Mạc” thành ra chữ “Mặc”. Hàn Mặc Tử có nghĩa là “chàng trai bút nghiên”. Hàn Mặc Tử bắt đầu nổi tiếng năm 1931 với bút hiệu Phong Trần. Năm 1932, làm việc ở sở đạc điền Quy Nhơn, quen với Quách Tấn. 1935 vào Sài Gòn làm báo. Tháng 5/1936 người anh cả Nguyễn Bá Nhân, cột trụ của gia đình mất. Hàn rời Sài Gòn về Quy Nhơn. Cuối năm 1936, gia đình bỏ tiền cho Hàn in Gái quê. CUỘC ĐỜI Ngay từ đầu năm 1935, trong nhà đã thấy xuất hiện triệu chứng bệnh phong. Năm 1936, bệnh phát rõ hơn. Nhà giấu, chữa chạy riêng, tìm đến các thày thuốc bắc. Đến giữa năm 1939, thuốc bắc vô hiệu, bệnh trở nên trầm trọng. Giữa năm 1940, phải đưa vào bệnh viện phong Tuy Hoà. Quá trễ. Thuốc của một vài ông lang băm đã huỷ hoại cơ thể. Hàn Mặc Tử mất tại trại cùi ngày 11/ 11/ 1940, 28 tuổi. Người yêu Cô Trà Thu Yến, Mỹ Thiện, Hoàng Hoa Cúc, Mộng Cầm Nghệ, cháu Bích Khê, Mai Đình Lê Thị Mai, Ngọc Sương chị Bích Khê, Thương Thương Trần Thanh Địch giới thiệu… SỰ NGHIỆP Làm thơ từ 16 tuổi 1928, bút hiệu Minh Duệ Thị. Khoảng 1930-31, đổi là Phong Trần. Từ 1935, đổi ra Lệ Thanh, sau thành Hàn Mạc Tử Hàn Mạc là bức rèm lạnh, và sau cùng là Hàn Mặc Tử Hàn Mặc Tử là chàng bút mực, đó là theo sự giải thích của Quách Tấn. Nguyễn Bá Tín cũng cho rằng bút hiệu của anh ông là Hàn Mặc Tử, nhưng Hàn là nghèo chứ không phải Lan Viên chọn tên Hàn Mặc Tử, vì ông bảo rằng trong lúc nói chuyện, chúng tôi gọi nhau như thế. Nhưng có những nguồn khác, như Võ Long Tê và Phạm Đán Bình, tìm lại báo cũ, thấy hai bút hiệu Hàn Mạc Tử và Hàn Mặc Tử được dùng song song trên mặt báo. BÚT TÍCH Nhà phê bình văn học Trần Thanh Mại viết tác phẩm đầu tiên Hàn Mạc Tử 1912-1940, in 1942, hai năm sau khi thi sĩ qua đời. Ông tập hợp được nhiều văn bản qua tư liệu của em ông là Trần Thanh Địch và cháu ông là Trần Tái Phùng, cả hai đều là bạn thân của Hàn Mặc Tử. Nguyễn Bá Tín viết ”Tôi biết anh gửi cho Trần Thanh Địch và Trần Tái Phùng nhiều hơn hết, coi như gần đủ bộ thơ anh”. Khi sách của Trần Thanh Mại ra đời tháng 2/1942, Quách Tấn kiện vì sách đã trích dẫn khá nhiều thơ Hàn Mặc Tử chưa in, “có hại” cho việc xuất bản thơ Hàn Mặc Tử sau này. Vụ kiện xẩy ra ở Huế, do Nguyễn Tiến Lãng, lúc ấy là Thừa phủ Thừa Thiên, xử. Nhờ sự dàn xếp khéo léo của Nguyễn Tiến Lãng mà mọi việc được êm đẹp. Quách Tấn là người đã giúp đỡ tiền bạc để Hàn Mặc Tử chữa bệnh. Sau khi Hàn mất, gia đình chính thức giao phó việc in thơ cho ông, Nguyễn Bá Tín viết Khi tôi ở Lào về thì chú Hiếu đã chuyển giao bút tích văn thơ tất cả cho anh Tấn. Chú sợ bị lây nên không sao chép, không kiểm nhận».Nhưng Quách Tấn không làm được việc ấy, và khi chiến tranh xẩy ra, ông đã đánh mất hết toàn bộ bút tích bản thảo của Hàn Mặc Tử. Nhờ tác phẩm của Trần Thanh Mại, mà những phần hay nhất trong thơ Hàn Mặc Tử được phổ biến từ 1942. Ngoài tập Gái quê, do chính gia đình bỏ tiền ra in năm 1936, trong suốt những năm bệnh tật và nghèo khổ, Hàn còn phải lo tìm cách in thơ, nhưng những cố gắng của Hàn đều thất bại. Hoàng Diệp viết “Suốt ba năm kế tiếp 1937, 1938 và 1939, ngoài sự sáng tác Hàn Mặc Tử phải mất nhiều thì giờ trong việc tìm kiếm lại tất cả những bài thơ chàng đã làm, để chuẩn bị cho việc ấn hành”.Hai người bạn tâm giao là Quách Tấn và Trần Thanh Địch không có đủ tiền in. “Cuối cùng Thế Lữ xuất hiện và hứa giúp chàng hoàn thành việc ấy. Thế Lữ là một thi sĩ có danh vọng bậc nhất, thuộc nhóm Tự Lực Văn Đoàn ở Hà Nội”. Nhưng “Sau nhiều ngày theo dõi, thúc giục, Hàn Mặc Tử nhận được tin đầy tang tóc kết thúc công việc in thơ chàng. Thế Lữ vừa cho chàng biết rằng trên một chuyến tàu xuôi về Hải Phòng, tập thơ của chàng đã bị bỏ quên và không tìm lại được nữa”. THƠ ĐIÊN Người ta gọi thơ ông là thơ điên. Nhưng những bài được nhiều người biết lại là những bài trong trẻo, trong trẻo bậc nhất so với cả nền thơ hồi ấy Mùa xuân chín, Đây thôn Vỹ Dạ, Tình quê… Trong trẻo đến mức tạo thành đặc điểm của thơ ông giai đoạn đầu trời đất tinh khôi, không khí chưa hề bụi bặm, trong nắng có mùi hương, trong gió có âm thanh của nhạc. Đôi khi, như một phép màu, hình ảnh giản dị thân quen của đời sống thường ngày bỗng có sức gợi nhớ âm vang, phóng vào rất xa, rất xa, đầy ấn tượng. Chữ nghĩa quen, hình ảnh quen, nhưng cảm giác rất lạ Chị ấy năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang. Hay như là cái nhìn sáng tạo làm giật mình cả trời đất Ô kìa bóng nguyệt trần truồng tắm Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe. Có lẽ cách cảm nhận táo bạo này, khi bằng thị giác, khi bằng xúc giác Da thịt trời ơi trắng rợn mình cộng với sự tự nhận của tác giả khi ông đặt tên tập thơ thứ hai là Thơ điên Đau thương. Và nhất là ở vài năm cuối đời bút pháp ông lẩn vào siêu thực. Đã một thời gian dài, người ta lúng túng khi bình luận tài năng Hàn Mặc Tử. Tài thì tài rồi, có chỗ còn như thiên tài nhưng chỉ dẫn chứng loanh quanh một số bài trong trẻo đã nói trên. Tác phẩm chọn dạy cho học sinh trung học cũng chỉ Mùa xuân chín, Đây thôn Vỹ Dạ. Nhà phê bình Hoài Thanh, người sành Thơ mới vào bậc nhất, người đã biểu dương và tiên lượng tài năng khá chính xác các nhà thơ tài năng của thời điểm ấy, khi viết đến Hàn Mặc Tử, trong Thi nhân Việt Nam hồi 1941, ông nhận xét đúng mực và có lý từng tác phẩm của Hàn nhưng ông né tránh bình luận bao quát về đóng góp của Hàn trong thế giới thơ điên. Ông kính cẩn thế giới ấy của Hàn nhưng xin phép khoanh lại. Ông viết Một người đau khổ nhường ấy, lúc sống ta hững hờ bỏ quên, bây giờ mất rồi ta xúm lại kẻ chê người khen. Chê hay khen tôi đều thấy có gì bất nhẫn. Xuân Diệu, một kiện tướng của phong trào Thơ mới và càng về sau này người ta càng thấy ông cũng rất cự phách trong thẩm định thơ thì có vẻ cảnh giác với chiêu thức từng xảy ra trong giới thơ là lộn sòng cái lập dị vào sự cách tân sáng tạo. Xuân Diệu viết, không nhắm trực tiếp vào Hàn Mặc Tử, nhưng khi đọc người ta nghĩ ngay đến tập thơ Thơ điên như sau “Hãy so sánh thái độ can đảm kia thái độ của những chân thi sĩ với những cách đột nhiên mà khóc, đột nhiên mà cười chân vừa nhảy miệng vừa kêu tôi điên đây, tôi điên đây. Điên cũng không dễ làm như người ta tưởng đâu”. Buổi đầu làm thơ Hàn Mặc Tử còn viết những bài thơ theo luật Đường, niêm luật tề chỉnh, đối ứng già dặn nhưng hồn thơ thì mới, bạo, lãng mạn. Năm 19 tuổi được ông già bến Ngự Phan Bội Châu họa thơ và biểu dương. Hàn Mặc Tử, ngay ở tập Gái quê, tập thơ đầu tiên theo bút pháp Thơ mới, xuất bản năm 1936, tập thơ có nhiều bài bình thường, còn dấu vết của người mới viết nhưng đây đó, đã bộc lộ một cảm xúc lãng mạn vào bậc nhất trong phong trào Thơ mới. Mà lãng mạn đến cùng thì thành siêu thực. Một thứ siêu thực trực tiếp tự ngấm vào giác quan mà thành hiện thực. Đến tập Đau thương, được đặt tên là thơ điên thì những đặc trưng, cả tỉnh lẫn điên của Hàn đều hiện diện. Nhiều câu thơ lạ. Và đẹp. Và rất tinh khôi Vừa mới lên trăng đã thẹn thò! Thơm như tình ái của ni cô. Hàn Mặc Tử lại giàu cảm giác, giàu đến mức lấn sang cả ảo giác Từ Da thịt trời ơi trắng rợn mình đến Áo em trắng quá nhìn không ra là một bước biến hóa trong cảm nhận giác quan, màu trắng từ trực giác sang ảo giác. Hàn Mặc Tử có cách giao lưu với hư vô ít ai có. Ông nghe trong không gian, cũng bằng ảo giác Có thứ gì rơi giữa khoảng im Rơi tự thượng tầng không khí xuống Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim. Và nghe trong thời gian Còn đâu tráng lệ những thời xanh Mùi vị thơm tho một ái tình. Chính cái phẩm chất lãng mạn đến cùng và những giác quan kỳ ảo trời cho ấy đã giúp Hàn Mặc Tử tạo những câu thơ ảo chồng lên ảo, người đời chưa quen, và cũng do tác giả sui, mới gọi nó là thơ điên. Bây giờ tôi dại tôi điên Chắp tay tôi lạy cả miền không gian. Đúng ra, lời điên mà ý tỉnh. Cái mảng “điên” nhất là mảng không gian trăng, nhân vật trăng. Trăng thành ám ảnh trong nội tâm thi sĩ. Thử lấy một vài đoạn điển hình “chất điên” Hàn Mặc Tử để thấy mạch tư duy của ông Cả miệng ta là trăng là trăng Cả lòng ta vô số gái hồng nhan Ta nhả ra đây một nàng… Hoặc như Cười như điên sặc sụa cả mùi trăng Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến Thịt da tôi sượng sần và tê điếng Gió rít tầng cao trăng ngã ngửa Vó tan thành vũng đọng vàng khô Ta nằm trong vũng trăng đêm ấy Sáng dậy kinh hoàng mửa máu ra Đấy là nỗi đau thương tồn tại trong dạng thức điên dại của ngôn từ vì chỉ ngôn từ điên dại mới nói được đủ cường độ của nỗi đau thương trong cõi giam cầm tật bệnh, cùng đường, tuyệt vọng của một hồn thơ đang tràn đầy niềm ham sống. Nhà thơ khạc hồn ra khỏi xác, xác bất động nên phải cho riêng hồn được phiêu diêu tìm đến xa vời kỳ ảo, nơi có người giặt lụa bên sông Ngân. Lụa là trăng, nước là trăng và người cũng là trăng Người trăng ăn vận toàn trăng cả/ Gò má riêng thôi lại đỏ hườm. Thơ Hàn Mặc Tử hay nói tới màu đỏ của má, của môi, của hoa đỏ tươi, đỏ hườm, đỏ máu như những điểm ấm nóng mang vị trần gian trong cảnh sắc lạnh âm u ma quái. Hình ảnh lạ, động từ bạo làm bật dậy những cảm giác sâu, mạnh, ấn tượng không phai nhạt. Trong bài Những giọt lệ 12 câu, mà có tới Bao giờ mặt nhật tan thành máu/ Và khối lòng tôi đứng tựa si. Lại Người đi một nửa hồn tôi mất/ Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Lại nữa Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu Sao bông phượng nở trong màu huyết Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu. Hàn Mặc Tử có những ý thơ quái đản, giọng thơ hoảng loạn mà tình thơ rất xót thương, một nỗi xót thương thanh khiết, thấm thía, sâu vời vợi. Lời như mê sảng, như nói nhăng nhưng đọc xong thì ứa nước mắt Say trăng, Rượt trăng, Trăng tự tử, Cô gái đồng trinh, Trăng vàng trăng ngọc, Hồn là ai…. Bút pháp ấy, ngoài Hàn Mặc Tử ra không thấy ở đâu. Làm thơ mà như bưng hồn mình ròng ròng máu chảy đặt lên trang giấy. Sau tập Đau thương, thơ Hàn Mặc Tử như nghiêng về tôn giáo Xuân như ý, Thượng thanh khí và tình yêu Cẩm châu duyên. Nhưng không phải là thơ truyền bá tôn giáo hay ca ngợi hạnh phúc của tình yêu. Đây là hai cõi ảo, Hàn Mặc Tử tự tạo cho mình bằng những mảnh vụn của đời thực. Thơ có ý, nhưng không mê đắm hay đúng hơn tác giả phải bày biện chữ để ra sự mê đắm chứ người đọc không tự cảm nhận được. Người đọc xót thương khi nhận ra hai thế giới tự tạo này là nơi nương tựa cuối cùng của hy vọng, nó có sức cưu mang cho sự sống tác giả. Hoài Thanh có nhận xét về tác phẩm này Hàn Mặc Tử chốc chốc lại ra ngoài biên giới thơ, lạc vào thế giới đồng bóng. Một nhận xét tế nhị về chỗ hụt hơi của bút pháp. Hàn không thể tự lừa mình để trốn số phận. Tác giả phải đối diện với số phận bi thương của mình nên cái thế giới thần tiên tự tạo ấy mới thành đồng bóng. Nó lộ diện là không thực. Xót thương là ở chỗ ấy. © Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn!
Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí được mọi người biết đến với những dòng thơ lãng mạn hiện đại, ông là khởi nguồn của dòng “thơ điên”. Thơ Hàn Mặc Tử nổi tiếng là trăng và máu, những dòng thơ của ông mang nét liêu trai, huyền bí thể hiện nỗi đau thân xác lẫn tâm hồn luôn dằn xé con người ông. Áng thơ của ông đầy lãng mạn, nhẹ nhàng và trong trẻo thay những tâm tình ông muốn truyền đạt và gửi gắm đến người thương. Hãy cùng đến với những bài thơ hay nhất của Hàn Mặc Tử trong bài viết dưới đây. Chúng ta cùng theo dõi thơ Hàn Mặc Tử hay còn gọi là thơ điên Hàn Mặc Tử từng được nhiều người yêu mến. 1. Trăng Vàng Trăng Ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! 2. Đây Thôn Vĩ Dạ Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên. Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay… Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xa Áo em trắng quá nhìn không ra… Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà? 3. Mùa Xuân Chín Trong làn nắng ửng khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời Bao cô thôn nữ hát trên đồi; – Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi… Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, Hổn hển như lời của nước mây, Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc, Nghe ra ý vị và thơ ngây… Khách xa gặp lúc mùa xuân chín, Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng – “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?” 4. Những Giọt Lệ Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa… Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? 5. Đà Lạt Trăng Mờ Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu, Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ. Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt, Như đón từ xa một ý thơ. Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, Để nghe dưới đáy nước hồ reo. Để nghe tơ liễu run trong gió, Và để xem trời giải nghĩa yêu. Hàng thông lấp loáng đứng trong im, Cành lá in như đã lặng chìm. Hư thực làm sao phân biệt được? Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. Cả trời say nhuộm một màu trăng, Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. Không một tiếng gì nghe động chạm, Dẫu là tiếng vỡ của sao băng! 6. Tương Tư Gió xuân đi khỏi bao giờ, Tấc xuân với tấm lòng thơ não nùng. Hỏi mình, mình có nhớ nhung, Bao la non nước một vùng nước non. Quen nhau từ thuở đào non, Biết nhau từ thuở trăng tròn, ai ôi! Hương thơm bay mất đi rồi, Mỗi lần hoa nở gây mùi yêu đương. Chiêm bao thấy mặt chán chường, Tỉnh ra hoảng hốt, hỏi nường, nường đâu! Sao trong giai tiết mà sầu, Rưng rưng nước mắt ai hầu lau cho? Mở miệng không ra, những nghẹn ngào, Tương tư sầu ấy cực làm sao! Nghe chim anh võ kêu buồn đáp, Thấy bóng đông quân tới biếng chào. Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng… Ngồi thừ trước án để chiêm bao. Mặc cho hoa rụng bay tơi tả, Lẩm bẩm “Em ơi, khổ thế nào”! 7. Chưa Biết Yêu Em như trái đào tơ Đôi mắt còn ngây thơ Chưa biết say tình ái Đuổi trăng em nô đùa Em là Nàng Ly tao Khúc hát đường thấp cao Chen lẫn trong cành lá Khiến lòng ai dạt dào Em là nước ngọc tuyền Trôi lại chốn Đào Nguyên Để khách cao phẩm giá Rửa tan vết tình duyên Em là bóng trăng thinh Hình ảnh gái đồng trinh Mới có mười năm tuổi Biết chi đến ái tình. 8. Canh Khuya Cảm Tác Bàn cờ thế sự gớm ghê thay! Thua được nào ai biết rõ ngày? Khắc khoải năm canh quyền nhớ nước, Bơ vơ ngàn dặm nhạn theo mây. Thức ròng rã nguyệt san còn lạnh Ngủ mệt mê trời cảnh đã say Gối điệp mơ màng vùng trỗi dậy Vừa toan tính đó có ai hay? 9. Ái Khanh Hỡi Sao bao năm xa cách ngoài mây nước, Lòng anh luôn mơ hoảng với ngày trôi, Lá còn thắm, ngày còn xanh tha thướt, Tình đôi ta sao chửa đượm màu tươi? Ví dù chăng lời ái ân có bảo Tình đôi ta bất diệt đến ngàn thu Sẽ lừng danh đến hoa cây Bồng Đảo. Nhưng yêu thương không nên được nghi ngờ. Rừng thiên vẫn cao ngôi trong yên lặng, Bãi tha ma ghê như bóng đêm lan. Ta cứ tưởng lòng ta không kinh hoảng Bằng khi nghe xảy biến “Hải bình trang” Ái khanh hỡi! Lòng ta run như gió Đêm trăng buồn màu sắc thắm không reo Những khi mơ thấy niềm cô phụ, Tình muôn năm héo hắt đến tim yêu. Nhưng làm sao lòng ta luôn nơm nớp Và bao giờ cũng muốn tránh nhau ra, Tình cao riêng muôn đời không tái hợp Vì lòng ơi! Ngao ngán đến thời xa. 10. Biết Anh Em nhớ lần đầu em biết anh Nhờ vần thơ mới dệt thêu tình Lòng em rung động từ hôm ấy Trong những đêm trăng tưởng bóng hình Còn anh, em đã gặp anh đâu? Chỉ cảm vần thơ có những câu Âu yếm, say sưa, đầy mộng đẹp Xui lòng tơ tưởng suốt đêm thâu Rồi buổi chiều kia em tới thăm Thăm người thi sĩ chốn xa xăm Mà vần thơ mới làm rung động Xa gọi hồn em mau tới gần Kịp nghĩ miệng đời hay mỉa mai Tảng lờ ngừng bước và im hơi Mộng hồn em gửi theo chiều gió Để được gần anh ngỏ ít lời Rồi liền hôm ấy em xa anh Với nỗi nhớ nhung, với hận tình Với cuốn thơ văn anh gửi tặng Với lòng tưởng tượng ảnh hình anh. 11. Những Giọt Lệ Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa… Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? 12. Bẽn Lẽn Trăng nằm sóng soải trên cành liễu Đợi gió đông về để lả lơi Hoa lá ngây tình không muốn động Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi Trong khóm vi vu rào rạt mãi Tiếng lòng ai nói? Sao im đi? Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe Vô tình để gió hôn lên má Bẽn lẽn làm sao lúc nửa đêm Em sợ lang quân em biết được Nghi ngờ tới cái tiết trinh em. 13. Hồn Là Ai? Hồn là ai là ai? tôi không biết Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng Tôi chết giả và no nê vô vạn Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến Thịt da tôi sượng sần và tê điếng Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức Rồi bay lên cho tới một hành tinh Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình Để gào thét một hơi cho rởn ốc Cả thiên đường trần gian và địa ngục Hồn là ai? là ai! tôi không hay Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay Hồn mệt lả mà tôi thì chết giấc. 14. Mơ Hoa Khói trầm lan nhẹ ngấm không gian Giây phút buồn lây đến mộng vàng Xiêm áo hôm nay tề chỉnh quá Dám ôm hồn cúc ở trong sương Hãy tưới lên hoa giọt lệ nồng, Đếm từng cánh một mấy lần thương Hãy chôn những mảnh xuân tàn tạ, Và hãy chôn sâu tận đáy lòng. Bóng người thục nữ ẩn trong mơ Trong lá, trong hoa khói bụi mờ Xin chớ làm thinh mà biểu lộ Những tình ý lạ, những lời thơ. Hãy quỳ nán lại tiếng sao rơi Khua ánh trăng xanh động khí trời Gió thở hay là hoa thở nhỉ ? Ô hay người ngọc biến ra hơi. 15. Ghen Ta ném mình đi theo gió trăng Lòng ta tản khắp bốn phương trời Cửu trùng là chốn xa xôi lạ Chim én làm sao bay đến nơi? Chiếc tàu chở cả một đêm trăng Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng Muôn sợi hương trầm bay bối rối Muôn vàn thần thánh sống cao sang. Giây phút ôi chao! Nguồn cực lạc. Tình tôi ghen hết thú vô biên Ai cho châu báu cho thinh sắc Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm. 16. Thầm Lặng Mai tiên nữ! Đọc hồn ta cho rõ Đau không rên, chết cũng mặc mình thôi. Mối tình si đã lỡ vỡ tan rồi, Ta chỉ biết lặng nhìn thiên hạ khóc. Được diễm phúc yên vui nơi điện ngọc, Tiên nữ đừng sa xuống chốn trần gian. Tìm hồn ta quằn quại giữa lầm than, Để trở lại những ngày đầy huyết lệ! 17. Buồn Thu Ấp úng không ra được nửa lời Tình thu bi thiết lắm thu ơi Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi. Nằm gắng đã không thành mộng được Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi Ngàn trùng sương toả, cây e lạnh Chỉ có thông kia chịu với trời. 18. Chơi Thuyền Gặp Mưa Đêm trăng thong thả thử chèo ra Ơn nước hôm nay tắm gội mà Sào cắm thuyền dồi thân thể khách Buồm trương gió táp mặt mày hoa Cầm lòng sông dễ không sao đặng Đứng mũi ai kia đã mệt chưa! Đất ướt loi ngoi trời mát mẻ Mây mưa khoan khoái trận vừa qua. 19. Đêm Trăng Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng Thử xem thiên hạ ai bằng ta không Thảnh thơi lầu mát ngồi trông Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao Càng lên, càng tỏ, càng cao Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa Hữu tình ta lại gặp ta Đêm nay mới thấy đậm đà khuôn thiên Mà sao ngậm miệng làm duyên Đã nhiều căn dặn nỗi niềm tóc tơ Mà sao trăng khéo hững hờ Vì trăng ta phải ngồi chờ suốt đêm Muốn bay lên tận cung thiềm Kéo vầng trăng xuống kết duyên châu trần. 20. Thơ Ta thích đứng lặng trên bờ ao Lắng nghe trong bụi tiếng thì thào Của hai luồng gió đang vương vấn Mà tiếng lòng ta cũng dạt dào Ta thích ngồi mơ dưới gốc đa Chờ người năm ngoái có đi qua Yêu thương níu lại rồi tình tự Tiếng lá vèo bay ta ngỡ là… Ta thích len vào trong đám lau Núp chờ trăng xuống để quàng nhau Giả đò ân ái như năm ngoái Gió lại ta ngờ nàng tới sau… 21. Vội Vàng Chi Lắm Vội vàng chi lắm nhạn lưng mây? Chầm chậm cho mình giữ mối giây! Về đến thần kinh khoan nghĩ đã, Ghé miền Gia Hội tỏ tình ngay! Suốt năm canh mộng hồn mê mỏi, Chỉ một lòng son muốn giải bày. Này nhạn, ta còn quên chút nữa Trái tim non nớt tặng ai đây? 22. Uống Trăng Ta căm với tiếng reo khô Ta buồn với liễu bên hồ ngẩn ngơ Ngông cuồng đi hái vần thơ Yêu đương, rót nước để chờ trăng lên Bóng Hằng trong chén nằm nghiêng Lả lơi, tắm mát, làm duyên gợi tình Sóng xao mặt nước rung rinh Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu Uống đi cho đỡ khô hầu Uống đi cho bớt cái sầu mênh mang Có ai nuốt ảnh trăng vàng Có ai nuốt cả bóng nàng Tiên Nga Đã thèm cái giấc mơ hoa. 23. Mơ Duyên Non nước tâm tình rộng bốn phương Đòi em làm Nhạc, tôi làm Hương Đêm nay đại yến Lâm Xuân Các Điêu Thuyền đàn khúc Tề Tuyên Vương Xong rồi đôi ta qua Đào Nguyên Em làm rượu ngọt, anh làm men Tiên cô không đợi duyên mời mọc Say thôi gò má đỏ rần lên. Liêu Tây bây giờ đang chiêm bao Bây giờ ly biệt đến phương nao Ước chi ta hoá làm Lê ảnh Để khóc thương nhau đến bạc đầu. 24. Ưng Trăng Tôi ngâm thơ trăng thơ trăng Không ngờ gió mát phăng phăng bay về. Sáng xanh đậu bức tranh đề, Bông thơm hội ý bên lề chờ mong. Tiếng ca nhẹ thỡn chưa vồng, Bởi chưng huyền ảo còn lồng hương lên. Chờ đày khí hậu còn nguyên, Không ai chạm tới mà đền sao đang. Tôi ưng quá! Tôi ưng nàng, Nàng xa xa lắm, ơi nàng Trăng ơi! 25. Ta Nhớ Mình Xa Một Nửa Trăng Hôm nay còn một nửa trăng thôi Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi! Ta nhớ mình xa thương đứt ruột! Gió làm nên tội buổi chia phôi! 26. Say Chết Đêm Nay Trời Hàn Giang đêm nay không sóng, Lòng cô liêu đồng vọng mà chi ? Gió đông đoài gặp tình si Ôi chao quấn quít nói gì nhớ thương Trăng cổ độ hết vương cành trúc Hẹn đoàn viên tình thực chiêm bao Đêm nay lại giống đêm nào Nhấp xong chung rượu buồn vào tận gan Say thôi lại muốn Nàng nâng đỡ Nhưng Nàng xa từ thuở vu quy Nhớ thôi lòng những sầu bi Lệ rơi vào rượu, hàng mi lờ đờ… Ta là khách bơ vơ phàm tục Nhớ cầm trăng cung bậc tiêu tao Không ai trang điểm má đào Cho ta say chết đêm nào đêm nay. 27. Anh Điên Anh nằm ngoài sự thực Em ngồi trong chiêm bao Cách xa nhau biết mấy Nhớ thương quá thì sao ? Anh nuốt phứt hàng chữ Anh cắn vỡ lời thơ Anh cắn, cắn cắn cắn Hơi thở đứt làm tư! 28. Em Điên Em xé toang trong hơi gió Em bóp nát tơ trăng Em túm muôn trời lại Em cắn vỡ hương ngàn… Em cười thì sao rụng Em khóc thì đá bay Em nhớ chàng quá trí Mà chàng vẫn không hay! 29. Hãy Đón Hồn Anh Em xé toang trong hơi gió Em bóp nát tơ trăng Em túm muôn trời lại Em cắn vỡ hương ngàn… Em cười thì sao rụng Em khóc thì đá bay Em nhớ chàng quá trí Mà chàng vẫn không hay! 30. Sáng Trăng Vui thay cảnh sáng trăng Ái tình bắt đầu căng Hoa thơm thì nín lặng Hương thơm thì bay lay Em tôi thì hổn hển Áo xiêm lấm tấm vàng Em tôi đã hiểu chưa Đó là khúc tình ca Nâng theo hơi thở nhẹ Ở trên làn dây tơ Của lòng em rộn rã Khi mới học đòi mơ Đêm nay trăng đúng tuổi Năm nay em dậy thì Làm sao không quyến luyến Hoa gió đã tình si Em tôi còn ngẫm nghĩ Chưa thấy nói năng chi… 31. Sáng Láng Sông Ngân đã im lìm không tiếng sóng, Mà lòng anh rào rạt mãi không thôi! Ở tầng cao khúc Nghê Thường đồng vọng! Nghe gì đâu, em hỡi! Ráng mây trôi. Anh đã thoát hồn anh ngoài xác thịt, Để chập chờn trong ánh sáng mông lung, Để tìm em đưa hai tay ràng rịt Mảnh tỉnh thiêng ngả ngớn giữa không trung. Anh đã gặp hồn em đương chới với, Bến Mê Hà trên giải nước mênh mang. Anh đã đón tình em vay phất phới, Như hương trăng đằm thắm cõi không gian. Chúng ta biến, em ơi, làm thanh khí. Cho tan ra hoà hợp với tim anh Của trời đất, của muôn vàn ý nhị, Và tình ta sáng láng như trăng thanh. 32. Khói Hương Tan Tối hôm nay muôn sao nhấp nhánh Sông Mê Hà đưa đẩy sóng triền miên Thuyền anh buông lửng lờ trong hiu quạnh Tới chưa em, đã tới bến lòng em ? Mộng uyên ương đang khi tim rào rạt Thuyền anh neo đậu trước bến Hàn Giang Nhưng uyên ương khi trăng sao bàng bạc Biến mất rồi, anh thấy khói hương tan. 33. Huyền Ảo Mới lớn lên trăng đã thẹn thò Thơm như tình ái của ni cô Gió say lướt mướt trong màu sáng Hoa với tôi đều cảm động sơ Đang khi màu nhiệm phủ ban đêm Có thứ gì rơi giữa khoảng im Rơi tự thượng tầng không khí xuống Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim. Tôi với hồn hoa vẫn nín thinh Ngấm ngầm trao đổi những ân tình Để thêm ấm áp nguồn tơ tưởng Để bóng trời khuya bớt giật mình. Từ đầu canh một đến canh tư Tôi thấy trăng mơ biến hoá như Hương khói ở đâu ngoài xứ mộng Cứ là mỗi phút mỗi nên thơ Ánh trăng mỏng quá không che nổi Những vẻ xanh xao của mặt hồ Những nét buồn buồn tơ liễu rủ Những lời năn nỉ của hư vô. Không gian dầy đặc toàn trăng cả Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng Mỗi ảnh mỗi hình thêm phiếu diễu Nàng xa xôi quá nói nghe chăng? 34. Tiếng Vang Trên đọt tre già trăng lưỡi liềm Hỡi trăng hãy chặt khóm thuỳ dương Nghiêng mình trước gió chiều lơi lả Và chặt luôn ta đứt nỗi niềm Lòng ta rào rạt như làn sóng Tay ngoắc đám mây dừng lại ngay Mây vốn hơi sương mà đọng lại Mau bay vào cuống họng ta đây Ta đang khao khát tình yêu thương Cất tiếng kêu vang trong im lặng Tiếng ca vào núi, dội quanh vùng 35. Tôi Không Muốn Gặp Tôi hằng muốn thấy người tôi yêu Nhơ nhởn đồi thông lúc xế chiều Để ngực phập phồng cho gió giỡn Đưa tay hứng lấy tình thanh cao. Tôi thích nép mình trong cánh cửa Hé nhìn đáng điệu của người yêu Bước đi ngượng nghịu trên đường cái Mỗi lúc ngang qua trước mặt lều. Có lần trông thấy người tôi yêu Đôi má đỏ bừng, tôi chạy theo Tìm lấy hương thừa trong nếp gió Thờ ơ, làn gió thoảng bay vèo. Có lần trông thấy người tôi yêu Tôi lại giả vờ lên mặt kiêu Như chẳng sá gì cô gái lịch Xa rồi, hối hận, mới nhìn theo. Tôi cũng trông thấy người tôi yêu Ngồi cạnh suối trong cởi yếm đào Len lén đưa tay vốc nước rửa Trong khi cành trúc động và xao. Tôi không muốn gặp người tôi yêu Có lẽ vì tôi mắc cỡ nhiều Sắc đẹp nõn nà hay quyến luyến Làm tôi hoa mắt nói không đều. Xem thêm Những bài thơ hay nhất của Nguyễn Bính Một nhà thơ tài năng nhưng lận đận trong cuộc sống lẫn tình duyên, mang một số phận ngắn ngủi. Hàn Mặc Tử đã cô độc trong suốt khoảng thời gian sống trên trần thế, thơ Hàn Mặc Tử gửi gắm tâm tư tình cảm của mình vào những dòng thơ đầy cảm xúc, ông bầu bạn với trăng, ánh trăng với ông như một tri kỷ. Nếu bạn yêu thích dòng thơ trữ tình, lãng mạn có pha một chút “điên” thì hãy tìm đến những bài thơ Hàn Mặc Tử, bạn sẽ thật sự bị cuốn hút và mê đắm bởi hồn thơ. Bài Liên Quan Điều hướng bài viết
Thơ Điên Hàn Mạc Tử ❤️️ Tuyển Tập Thơ Điên Trọn Bộ ✅Mang Đến Cho Ta Bao Cảm Xúc Đến Rợn Người. Đó Là Máu, Nước Mắt, Là Tiếng Khóc, Cơn Đau… Nguồn Gốc Tập Thơ ĐiênTuyển Tập Thơ Điên Trọn BộTập Thơ Điên Hàn Mạc TửThơ Điên Của Hàn Mạc TửBài Thơ Điên Nguồn Gốc Tập Thơ Điên Nếu Ai Yêu Thích Nhà Thơ Hàn Mạc Tử Chì Chắc Hẳn Đã Từng Nghe Qua Tập Thơ Có Tên Là ” Đau Thương”, hay còn gọi là ” Thơ Điên” nhiều người biết đến Nói đến Hàn Mặc Tử 1912 – 1940, là nói đến nhà thơ lạ nhất của phong trào Thơ Mới 1932 – 1945, người “cai trị Trường thơ Loạn của các nhà thơ Bình Định” 1. Nói đến thơ ông, người ta nhớ đến thơ Cổ điển trong Lệ Thanh thi tập, thơ Lãng mạn trong Gái quê…nhưng, hơn tất cả là nhớ đến Thơ Điên trong Đau thương. Cái tên có phần “giật gân” của Thơ Điên, ngay từ đầu đã có sức mê hoặc giới nghiên cứu. Người ta nghĩ ngay đến việc nhận diện bản chất của Điên và bản chất Thơ Điên. Không ít người đã yên chí với cách nghĩ đơn giản điên chỉ là một trạng thái bệnh lí đồng nghĩa với chứng loạn thần kinh, mà không thấy rằng còn có điên như một trạng thái sáng tạo. Đó là lúc cảm hứng đến như một cơn “sốc”, người làm thơ lâm vào một cơn sáng tạo như “lên đồng”. Ý thức tỉnh táo như mờ đi, lùi lại phía sau, nhường phần lớn quyền điều hành qui trình sáng tạo cho tiềm thức, vô thức. Trước hết, cần khẳng định Thơ Điên không phải là một phát minh mới về thể loại. Nó vẫn thuộc phạm trù Thơ Mới. Nhưng là một dạng thức Thơ Mới đặc biệt. 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Đọc Thêm Thơ Xuân Diệu Hay Nhất Tham khảo Tuyển Tập Thơ Điên Trọn Bộ, những bài thơ hay trong tập thơ được chọn lọc sau đây ❣️ Nhắc đến Hàn Mặc Tử, chúng ta không thể quên nhắc đến tập Thơ Điên nổi tiếng được đông đảo dư luận chú ý đến. Đây là một tập thơ nổi bật cho phong cách thơ của ông. Đọc thơ, ta dễ dàng cảm nhận được một thế giới thơ đầy cảm xúc bí ẩn, thu hút người đọc mạnh mẽ. ❣️ Tập đau thương Thơ Điên của Hàn Mặc Tử gồm ba phần hương thơm, mật đắng và máu cuồng & hồn điên, 2 phần đầu gồm những tứ thơ nhẹ nhàng, lãng mạn, nhưng cho tới phần 3 thì đã chất đầy những nỗi đau và thấm đậm màu sắc tôn giáo, khó hiểu Phần 1 Hương thơmPhần 2 Mật đắngPhần 3 Máu cuồng Và Hồn điênĐà Lạt trăng mờ 1Tối tân hôn1Huyền ảoMùa xuân chín 18Thi sĩ ChàmMơ hoaSáng trăngSay nắngThời gianBắt chướcCao hứngChuỗi cườiĐây thôn Vĩ Dạ 26Ghen1Lưu luyến IITrăng vàng trăng ngọcNhững giọt lệ 1Cuối thuThao thứcHãy nhập hồn emKhói hương tanĐôi ta2Sầu vạn cổMuôn năm sầu thảmDấu tíchGửi anhTrường tương tưHồn là aiBiển hồn taSáng lángNgủ với trăngSay trăng3Rượt trăngTrăng tự tửChơi trên trăngMột miệng trăngRướm máuTrút linh hồnƯớc aoCô liêuNgười ngọc 2Cô gái đồng trinh4Ngoài vũ trụ 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Tham khảo Thơ Xuân Diệu Về Tình Yêu Lãng Mạn Tập Thơ Điên Hàn Mạc Tử Cùng tìm hiểu Tập Thơ Điên Hàn Mạc Tử được mọi người yêu thích Đà Lạt Trăng Mờ Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,Trời mơ trong cảnh thật huyền sao đắm đuối trong sương nhạt,Như đón từ xa một ý thơ. Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,Để nghe dưới đáy nước hồ nghe tơ liễu run trong gió,Và để xem trời giải nghĩa yêu. Hàng thông lấp loáng đứng trong im,Cành lá in như đã lặng thực làm sao phân biệt được?Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. Cả trời say nhuộm một màu trăng,Và cả lòng tôi chẳng nói một tiếng gì nghe động chạm,Dẫu là tiếng vỡ của sao băng! Mùa Xuân Chín Trong làn nắng ửng khói mơ tan,Đôi mái nhà tranh lấm tấm soạt gió trêu tà áo biếc,Trên giàn thiên lý – Bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trờiBao cô thôn nữ hát trên đồi;– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,Hổn hển như lời của nước mây,Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,Nghe ra ý vị và thơ ngây. Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng– “Chị ấy, năm nay còn gánh thócDọc bờ sông trắng nắng chang chang?” Đây Thôn Vĩ Dạ Sao anh không về chơi thôn Vĩ?Nhìn nắng hàng cau nắng mới ai mướt quá xanh như ngọcLá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây,Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng quá nhìn không ra…Ở đây sương khói mờ nhân ảnhAi biết tình ai có đậm đà? 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Tìm hiểu về Xuân Diệu Huy Cận Hay Thơ Điên Của Hàn Mạc Tử Đừng bỏ lỡ tập Thơ Điên Của Hàn Mạc Tử mang nhiều giá trị nhân văn sâu sắc Trăng Vàng Trăng Ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!Ai mua trăng tôi bán trăng choKhông bán đoàn viên, ước hẹn hò…Bao giờ đậu trạng vinh quy đãAnh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn giả đò chơi, anh tưởng rằngTôi nói thiệt, là anh dại quáTrăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơiTôi đang cầu nguyện cho trăng tôiTôi lần cho trăng một tràng chuỗiTrăng mới là Trăng của Rạng NgờiTrăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Ghen Ta ném mình đi theo gió trăngLòng ta tản khắp bốn phương trờiCửu trùng là chốn xa xôi lạChim én làm sao bay đến nơi? Chiếc tàu chở cả một đêm trăngMuôn ánh sao ngời chói thẳng băngMuôn sợi hương trầm bay bối rốiMuôn vàn thần thánh sống cao sang. Giây phút ôi chao! Nguồn cực tôi ghen hết thú vô biênAi cho châu báu cho thinh sắcMiệng lưỡi khô khan, hết cả thèm. 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Xem thêm Thơ Về Mùa Xuân Của Xuân Diệu Hay Nhất Bài Thơ Điên Tập Thơ Điên của nhà thơ Hàn Mạc Tử nổi tiếng được nhiều người biết đến Những Giọt Lệ Hàn Mạc Tử Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?Bao giờ tôi hết được yêu vì,Bao giờ mặt nhật tan thành máuVà khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại,Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…Người đi, một nửa hồn tôi mất,Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?Sao bông phượng nở trong màu huyết,Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? Cuối Thu Hàn Mạc Tử Lụa trời ai dệt với ai căng,Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,Và ai gánh máu đi trên tuyết,Mảnh áo da cừu ngắm nở nang. Mây vẽ hằng hà sa số lệ,Là nguồn ly biệt giữa cô không tô điểm nên sương khói,Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn. Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,Với buồn phơn phớt, vắng trơ gì mảnh khảnh run cầm cập,Điềm báo thu vàng gầy xác xơ. Thu héo nấc thành những tiếng vì sao lạ mọc phương mô?Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ? Thao Thức Hàn Mạc Tử Lạnh quá ánh trăng không sáng mấyCho nên muôn dặm ở ngoài kiaEm đang mong mỏi, em đang nhớBứt rứt lòng em muốn trở về. Như xa xôi quá biết làm sao?Lấy trí tương tư đo được nào?Em mới vùng vằng em thở dốcTình thương trong dạ cứ xôn xao Thôi em chán quá, em buồn quáAnh của em giờ cười với ai?Nói những gì đâu tức tối dạ!Em hồ nghi mãi, giận không thôi. Lạnh quá ánh trăng không sáng mấyCho nên chăn chiếu vẫn so leNếu hay thương nhớ là thương nhớEm dại gì đâu. Ngủ thiếp đi. 🌻 Xem thêm Thơ Huy Cận Hay Nhất🌻
tho han mac tu tho dien